CHỢ RONG GIỮA LÒNG HÀ NỘI
Nguyễn Học
Ngày nào cũng vậy, vào mỗi buổi sáng sớm, bầu trời còn giăng màn đêm đã nghe văng vẳng tiếng rao bán hàng mời chào quà sáng thật thiết tha:
-Ai xôi lạc, xôi dừa, xôi đỗ xanh đây…
- Ai bánh giầy, bánh giò nóng ơ…ơ…ơi…ơi…
- Ai mỳ nóng đây…..
Chiều chiều, dạo xe trên những con phố heo may ta lại gặp “những quán cóc liêu xiêu” ven đường., những quán nước chè, kẹo lạc – mà hình như đã trở thành một “công thức”, khẩu vị quen thuộc trong đời sống hàng ngày của không ít người Hà Nội, và đã trở thành một nét rất văn hóa của Hà Nội.
Rồi lại thấy những chiếc giỏ xe chở đầy hoa quả bày bán trên khắp các nẻo đường, con phố, ngõ hẻm… Mùa nào thức ấy, bốn mùa, hoa thơm trái ngọt, những nông sản từ Bắc Trung Nam… có về đây, đầy đủ cả. Những táo, cam, dưa, lê, vải nhãn ,mang đến hương vị ngọt ngào như chính tâm hồn người nhà quê làm ra nó. Và cả những me, xoài xanh, quýt… với đầy đủ vị chua chua, chát chát, cay cay,… hình như chỉ để phục vụ những cô cậu học trò tuổi Ô mai đang mơ màng những cánh phượng hồng đỏ rực xa xa, mà càng ngày, với tốc độ đô thị hóa chóng mặt thì cánh phượng cũng chỉ còn trên trang sách..
Và, sau một ngày làm việc căng thẳng, mọi người lại có phút thư giãn nghỉ ngơi trong gia đình đầm ấm thì, ngoài kia lại vang lên tiếng ra hàng thật ngọt, thật êm:
- Ai bánh khúc đây…
- Ai tào phơ…phớ… ơ .. ơi… ơi…..
Những dư vị, những hình ảnh thân quen không biết tự bao giờ đã nhập vào trí nhớ, như phản xạ tự nhiên.
Thế rồi, bỗng nhiên tâm hồn ta mách bảo ta rằng:
- Ừ, đúng rồi, Hà Nội có chợ rong
Ta hiểu rằng, thành phố văn hiến này còn nhiều nét văn hóa trong lòng, nhân văn lắm, giá trị lắm, không dễ nhận biết ngay được.
Chợ Rong, cái tên xa lạ màquen thuộc với mọi người, có lẽ khai sinh từ bao đời nay rồi. Những cô, bác, anh, chị…từ các miền nông thôn Bắc Bộ về đây kiếm sống, cùng với bao người Hà Nội lam lũ, vất vả khác cùng quần tụ, tìm kế sinh nhai đã hình thành chợ Rong.
Trong sự dịch chuyển vô tình mà lại hữu ý của lớp người lăn xả, vật lộn với cuộc đời để sinh sống đó, có ai ngờ lại có cả một sự giao lưu, tiếp xúc và hỗn dung văn hóa rất uyển chuyển, dung dị, hòa hợp giữa văn hóa nông thôn và văn hóa đô thị đang từng ngày, từng giờ diễn ra ở đất này.
Gánh hàng rong giản dị vậy, đơn sơ vậy thôi nhưng khơi dậy tình cảm chân thành, sâu sắc nhất từ đáy lòng ta. Ta chợt nhớ đến câu thơ trong sách giáo khoa phổ thông của thi sĩ Hoàng Cầm, nhớ tới mẹ như một điều tối linh:
“Chưa bán được một đồng
Mẹ già lại quẩy gánh hàng rong
Bước cao bước thấp bên bờ tre hun hút
Có con cò trắng bay vùn vụt….”
Vốn liếng, hàng hóa của mẹ chỉ là:
“Dăm miếng cau khô
Mấy lọ phẩm hồng
Vài thếp giấy dầm hoen sương sớm…”
(Bên kia sông Đuống)
Hình ảnh người mẹ nghèo khổ, gian nan, cơ cực, đau khổ lầm than như thân phận con cò trong ca dao hiện ra cùng với gánh hàng rong thật đẹp
Cuộc đời mẹ, vật chất chỉ có thế thôi nhưng tấm lòng mẹ đối với các con thơ, với quê hương thì sao nói hết được.
Có ai biết rằng, Mẹ - tình thươngbao la của mẹ đôi quang gáng cùng mớ hàng rong kia đi cùng lịch sử, ttrường tồn cùng dân tộc, sẽ sưởi ấm tâm hồn các con, cùng lặn lội trên khắp chiến trường đánh Pháp, đánh Mỹ. Mẹ đã dạy cho chúng ta biết đặt gánh nặng non sông lên đôi vai nhỏ bé của mình….
Gánh hàng rong và những người nông dân chất phác còn phảng phất mùi rơm rạ, bùn lầy đi từ những bờ tre đôn hậu qua biết bao cuộc chiến tranh thần thánh vĩ đại của dân tộc bây giờ đây lại trở về với thành phố ngót 1.000 năm tuổi này. Thật đáng quý và đẹp đẽ biết bao.
Hãy nhìn kỹ mà xem, một rổ khoai, một gánh hoa, một cân dưa, một lạng me… đằng sau đó là cả một cuộc sống. Trong ánh mắt hồn hậu, trong sáng của người bán hàng rong, ta nhận ra một điều, ở đó có niềm tin và hy vọng mãnh liệt.
Bởi những tần tảo, khó nhọc sớm khuya của họ, cuối cùng chỉ đạt mục đích cao nhất là nuôi nấng, bồi dưỡng chăm sóc những con, em, cháu của họ, những người được gọi là “những trí thức tương lai” của đất nước đang đèn sách dùi mài kinh sử ở các trường phổ thông, các trường đại học…
Họ có lo cho riêng mình đâu? Đến thăm nơi ở của họ tại Phúc Xá, Phúc Tân, Hà Đông, Định Công… thấy họ sinh hoạt thật tiết kiệm và ăn uống giản đơn đến bát ngờ: Một bát cơm và vài miếng cà, cọng rau, cùng dăm miếng thịt lơn ba chỉ kho mặn…Hàng chục người không giường, không màn mà trải chiếu dài hàng ngang cùng chung giấc để đảm bảo cho ngày mai tiếp tục chiến đấu mưu sinh…
Ấy thế nhưng, họ là người hạnh phúc. Bởi vì, đơn giản thôi, họ có niềm tin và tình yêu thương, họ là người lao động chân chính, lao động vì tương lai tốt đẹp hơn.
Không hoành tráng như siêu thị, không đồ sộ, quy mô như chợ ĐồngXuân, cũng không có quảng cáo thông tin trên các phương tiện thông tin đại chúng… nhưng chợ rong lại đến với cuộc sống, với xã hội, với người mua, với Hà Nội rất nhanh, rất gần, rất nhớ và rất văn hóa.
Chợ rong để lại ấn tượng khó quên trong lòng du khách cả Tây lẫn ta.
Chợ Rong trở thành bộ phận không thể thiếu ở đất này,đã và đang tô điểm cho Hà Nội mến yêu như một trang sức lạ, hiếm và độc đáo.
Có những vấn đề rất giản dị, có những công việc rất bình thường những cũng rất đỗi vinh quang ở quanh ta mà ta không chú ý tới, hoặc nhiều lúc lãng quên. Đôi khi ngoảnh nhìn mà giật mình.
-2002-
Nguyễn Học
Ngày nào cũng vậy, vào mỗi buổi sáng sớm, bầu trời còn giăng màn đêm đã nghe văng vẳng tiếng rao bán hàng mời chào quà sáng thật thiết tha:
-Ai xôi lạc, xôi dừa, xôi đỗ xanh đây…
- Ai bánh giầy, bánh giò nóng ơ…ơ…ơi…ơi…
- Ai mỳ nóng đây…..
Chiều chiều, dạo xe trên những con phố heo may ta lại gặp “những quán cóc liêu xiêu” ven đường., những quán nước chè, kẹo lạc – mà hình như đã trở thành một “công thức”, khẩu vị quen thuộc trong đời sống hàng ngày của không ít người Hà Nội, và đã trở thành một nét rất văn hóa của Hà Nội.
Rồi lại thấy những chiếc giỏ xe chở đầy hoa quả bày bán trên khắp các nẻo đường, con phố, ngõ hẻm… Mùa nào thức ấy, bốn mùa, hoa thơm trái ngọt, những nông sản từ Bắc Trung Nam… có về đây, đầy đủ cả. Những táo, cam, dưa, lê, vải nhãn ,mang đến hương vị ngọt ngào như chính tâm hồn người nhà quê làm ra nó. Và cả những me, xoài xanh, quýt… với đầy đủ vị chua chua, chát chát, cay cay,… hình như chỉ để phục vụ những cô cậu học trò tuổi Ô mai đang mơ màng những cánh phượng hồng đỏ rực xa xa, mà càng ngày, với tốc độ đô thị hóa chóng mặt thì cánh phượng cũng chỉ còn trên trang sách..
Và, sau một ngày làm việc căng thẳng, mọi người lại có phút thư giãn nghỉ ngơi trong gia đình đầm ấm thì, ngoài kia lại vang lên tiếng ra hàng thật ngọt, thật êm:
- Ai bánh khúc đây…
- Ai tào phơ…phớ… ơ .. ơi… ơi…..
Những dư vị, những hình ảnh thân quen không biết tự bao giờ đã nhập vào trí nhớ, như phản xạ tự nhiên.
Thế rồi, bỗng nhiên tâm hồn ta mách bảo ta rằng:
- Ừ, đúng rồi, Hà Nội có chợ rong
Ta hiểu rằng, thành phố văn hiến này còn nhiều nét văn hóa trong lòng, nhân văn lắm, giá trị lắm, không dễ nhận biết ngay được.
Chợ Rong, cái tên xa lạ màquen thuộc với mọi người, có lẽ khai sinh từ bao đời nay rồi. Những cô, bác, anh, chị…từ các miền nông thôn Bắc Bộ về đây kiếm sống, cùng với bao người Hà Nội lam lũ, vất vả khác cùng quần tụ, tìm kế sinh nhai đã hình thành chợ Rong.
Trong sự dịch chuyển vô tình mà lại hữu ý của lớp người lăn xả, vật lộn với cuộc đời để sinh sống đó, có ai ngờ lại có cả một sự giao lưu, tiếp xúc và hỗn dung văn hóa rất uyển chuyển, dung dị, hòa hợp giữa văn hóa nông thôn và văn hóa đô thị đang từng ngày, từng giờ diễn ra ở đất này.
Gánh hàng rong giản dị vậy, đơn sơ vậy thôi nhưng khơi dậy tình cảm chân thành, sâu sắc nhất từ đáy lòng ta. Ta chợt nhớ đến câu thơ trong sách giáo khoa phổ thông của thi sĩ Hoàng Cầm, nhớ tới mẹ như một điều tối linh:
“Chưa bán được một đồng
Mẹ già lại quẩy gánh hàng rong
Bước cao bước thấp bên bờ tre hun hút
Có con cò trắng bay vùn vụt….”
Vốn liếng, hàng hóa của mẹ chỉ là:
“Dăm miếng cau khô
Mấy lọ phẩm hồng
Vài thếp giấy dầm hoen sương sớm…”
(Bên kia sông Đuống)
Hình ảnh người mẹ nghèo khổ, gian nan, cơ cực, đau khổ lầm than như thân phận con cò trong ca dao hiện ra cùng với gánh hàng rong thật đẹp
Cuộc đời mẹ, vật chất chỉ có thế thôi nhưng tấm lòng mẹ đối với các con thơ, với quê hương thì sao nói hết được.
Có ai biết rằng, Mẹ - tình thươngbao la của mẹ đôi quang gáng cùng mớ hàng rong kia đi cùng lịch sử, ttrường tồn cùng dân tộc, sẽ sưởi ấm tâm hồn các con, cùng lặn lội trên khắp chiến trường đánh Pháp, đánh Mỹ. Mẹ đã dạy cho chúng ta biết đặt gánh nặng non sông lên đôi vai nhỏ bé của mình….
Gánh hàng rong và những người nông dân chất phác còn phảng phất mùi rơm rạ, bùn lầy đi từ những bờ tre đôn hậu qua biết bao cuộc chiến tranh thần thánh vĩ đại của dân tộc bây giờ đây lại trở về với thành phố ngót 1.000 năm tuổi này. Thật đáng quý và đẹp đẽ biết bao.
Hãy nhìn kỹ mà xem, một rổ khoai, một gánh hoa, một cân dưa, một lạng me… đằng sau đó là cả một cuộc sống. Trong ánh mắt hồn hậu, trong sáng của người bán hàng rong, ta nhận ra một điều, ở đó có niềm tin và hy vọng mãnh liệt.
Bởi những tần tảo, khó nhọc sớm khuya của họ, cuối cùng chỉ đạt mục đích cao nhất là nuôi nấng, bồi dưỡng chăm sóc những con, em, cháu của họ, những người được gọi là “những trí thức tương lai” của đất nước đang đèn sách dùi mài kinh sử ở các trường phổ thông, các trường đại học…
Họ có lo cho riêng mình đâu? Đến thăm nơi ở của họ tại Phúc Xá, Phúc Tân, Hà Đông, Định Công… thấy họ sinh hoạt thật tiết kiệm và ăn uống giản đơn đến bát ngờ: Một bát cơm và vài miếng cà, cọng rau, cùng dăm miếng thịt lơn ba chỉ kho mặn…Hàng chục người không giường, không màn mà trải chiếu dài hàng ngang cùng chung giấc để đảm bảo cho ngày mai tiếp tục chiến đấu mưu sinh…
Ấy thế nhưng, họ là người hạnh phúc. Bởi vì, đơn giản thôi, họ có niềm tin và tình yêu thương, họ là người lao động chân chính, lao động vì tương lai tốt đẹp hơn.
Không hoành tráng như siêu thị, không đồ sộ, quy mô như chợ ĐồngXuân, cũng không có quảng cáo thông tin trên các phương tiện thông tin đại chúng… nhưng chợ rong lại đến với cuộc sống, với xã hội, với người mua, với Hà Nội rất nhanh, rất gần, rất nhớ và rất văn hóa.
Chợ rong để lại ấn tượng khó quên trong lòng du khách cả Tây lẫn ta.
Chợ Rong trở thành bộ phận không thể thiếu ở đất này,đã và đang tô điểm cho Hà Nội mến yêu như một trang sức lạ, hiếm và độc đáo.
Có những vấn đề rất giản dị, có những công việc rất bình thường những cũng rất đỗi vinh quang ở quanh ta mà ta không chú ý tới, hoặc nhiều lúc lãng quên. Đôi khi ngoảnh nhìn mà giật mình.
-2002-
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét